Hắn vỗ thân dưới cự hạc màu xanh. Cự hạc màu xanh phát ra một tiếng hạt minh bén nhọn, hai cánh nhẹ nhàng đập xuống, lôi minh thanh vang lớn, bay về phía trời cao. Đám người Vương Trường Sinh vội vàng đuổi theo.
Một lát sau, cự hạc màu xanh đứng ở trên không một cái thác nước cao vạn trượng. Thác nước bạc dài cao vạn trượng, rộng hơn năm trăm trượng, được nối từ dòng sông xanh biết chảy xuôi xuống hồ nước thật lớn, khơi dậy từng mảng bọt nước, truyền ra tiếng hoa nước tí tách.
Xung quanh thác nước có một ngọn núi cao lớn hơn ngàn trượng, đỉnh núi bị san phẳng. Trên đỉnh núi sinh trưởng một gố cây đại thụ màu lam cao hơn trăm trượng, phiến lá màu lam, tán cây lớn hơn ngàn trượng, che mát một mảng khu vực.
Ở xung quanh đại thụ màu lam, một tòa cung điện khí thế rộng lớn, trên bảng hiệu có viết ba chữ “Thính Đào cung” màu vàng thật to, trên cột đá thô to có khắc đồ án Thủy kỳ lân.
“Vương đạo hữu, các ngươi cảm thấy Thính Đào cung như thế nào?”