“Bảo vật rất quan trọng?”
Ánh mắt Vương Trường Sinh lộ ra vài phần tò mò. Có thể được Thái Vân Phong nói thành bảo vật rất quan trọng, chẳng lẽ là thông thiên linh bảo thượng phẩm? Hay là bảo vật phụ trợ đại thiên kiếp?
“Thái sư thúc, một khi đã như vậy, vì sao không chặn bọn họ trong phường thị? Không để bọn họ rời khỏi đó là được rồi.”
Lục Quang Hoằng tò mò hỏi.
“Lúc trước chúng ta kí kết hiệp nghị với dị tộc, Kim thiềm đảo là địa phương giao dịch thương phẩm. Mặc kệ có bao nhiêu ân oán, cũng không thể ra tay bên trong phường thị. Ra khỏi phường thị đương nhiên không cần tuân thủ quy củ này. Có dị tộc Luyện hư kỳ đi cùng, bọn họ mới có thể còn sống rời khỏi phường thị. Cần phải chặn giết bọn họ trước khi bọn họ trở về ổ, cướp bảo vật về.”