“Nửa trang thiên hư ngọc thư? Không phải nói hắn từ đàn tràng Huyền Linh Thiên Tôn có được một phần truyền thừa luyện khí sao?”
Trầm Hâm nghi hoặc nói.
“Đàn tràng Huyền Linh Thiên Tôn chậm thì mấy ngàn năm, lâu thì hơn vạn năm. Hắn tu luyện đến Hóa Thần kỳ đã muốn gần đế thiên tuế. Mà đàn tràng Huyền Linh Thiên Tôn hiện thế là hơn vạn năm trước, địa điểm căn bản không ở Huyền Linh đại lục. Lui một bước mà nói, cho dù đàn tràng Huyền Linh Thiên Tôn hiện thế ở một góc hẻo lánh ở Huyền Linh đại lục thì khẳng định sẽ khiến cho các thế lực lớn chú ý. Chúng ta đều không có thu được một chút tiếng gió, quá nửa là chính hắn tung ra tin tức. Thứ nhất là để giải thích vì sao trình độ luyện khí của hắn tăng nhanh lên như vậy, thứ hai cũng là dể cho thế lực khác tâm sinh kiêng kị.”
Thái Vân Phong không cho là đúng nói.
Trần hâm bừng tỉnh đại ngộ, hắn chợt nhớ tới cái gì đó, tò mò hỏi: “Thái sư thúc, hắn thực sự ở phường thị sao? Lá gan Ngũ Hành Tử cũng lớn quá đi.”