“Đây là tu sĩ của đảo nhỏ phụ thuộc Huyền Linh đảo hiếu kính Vương sư thúc. Sư bá sư thúc trước kia toạ trấn Huyền Linh đảo cũng có đãi ngộ này. Một ít linh mộc mà thôi, gốc Kim ly mộc ba ngàn năm này là Chu gia Thiên trúc đảo, Chu đạo hữu bỏ số tiền lớn mua về từ Thất Tinh thương minh. Có thể hiếu kính Vương sư thúc là vinh hạnh của bọn hắn.”
Trầm Vân Phi dùng một loại giọng điệu lấy lòng nói. Hắn giúp Vương Trường Sinh chăm nom linh thú linh trùng, đương nhiên thu được không ít chỗ tốt. Nếu chỉ dựa vào bổng lộc Trấn Hải cung phát, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì việc tu luyện của hắn, không thể chống đỡn hắn nuôi linh trùng linh thú. Càng đừng nói đến hiếu kinh sư môn trưởng bối, nhân tình tới lui.
Cùng là Nguyên Anh tu sĩ, có thân phận đệ tử Trấn Hải cung, hơn nữa có thể tiếp xúc với Hoá thần tu sĩ. Không biết có bao nhiêu Nguyên Anh tu sĩ nịnh bợ Trầm Vân Phi.
Ăn thịt người miệng ngắn bắt người nương tay. Chu gia xuất ra không ít chỗ tốt cho Trầm Vân Phi, Trầm Vân Phi đương nhiên sẽ giúp Chu gia nói tốt ài câu. Loại tình huống này ở Trấn Hải cung cũng không kỳ quái.
Thế lực nào cũng sẽ có loại tình huống này, chỉ cần không quá phận, cũng sẽ không có ai quản.