“Chín vạn năm! Đã nuôi dưỡng lâu như vậy rồi, cũng không biết khi nào mới chín.”
Vương Trường Sinh kinh ngạc nói. Dựa theo điển tịch ghi lại, một giới có nhiều lắm là bốn gốc Huyền thiên linh mộc, mỗi một gốc đều độc nhất vô nhị, tuyệt đối không thể phục chế. Huyền thiên linh mộc chưa chín, có thể di chuyển. Một khi quả chín, chính là Huyền thiên vật, có được thần thông nghịch thiên, nằm ngoài pháp tắc thiên địa.
Hồ lô đằng chín vạn năm, vậy bảy quả hồ lô dùng để luyện chế thông thiên linh bảo cũng không thành vấn đề. Huyền thiên vật có giá trị vượt xa thông thiên linh bảo, hai thứ khác nhau một trời một vực.
“Gốc hồ lô này phải dời về tộc, đây là phúc trạch của hậu nhân. Anh Kiệt, về việc vật này tồn tại, ngươi không được nói với bất cứ kẻ nào.”
Uông Như Yên dặn dò. Nếu để Hoá thần tu sĩ khác biết được Vương gia có một số thông thiên linh bảo, nhiều lắm cũng chỉ làm vài Hoá thần tu sĩ thèm thuồng. Nếu biết là Huyền thiên vật, chỉ sợ Hoá thần tu sĩ một giới đều đỏ mắt.