“Nương không có lòng đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ, chỉ muốn ngươi tốt là được. Ta ở trước mộ của cha ngươi từng thề qua, phải nuôi dạy ngươi thành tài. Ngươi cứ nhận lấy đi! Qua một đoạn thời gian, ngươi theo ta đi Thái Nhất tiên môn một chuyến. Ta giới thiệu ngươi với Lưu sư bá, hắn là Luyện đan sư cấp bốn, trình độ luyện đan cao siêu. Có hẳn chỉ điểm, ngươi cũng sẽ mau tiến bộ hơn.”
Tây Môn Phượng vẻ mặt từ ái, nguyện vọng lớn nhất của nàng là nhìn thấy Vương Trường Kiệt thành tài.
Đan đạo là con đường Vương gia yếu nhược nhất. Cũng không có cách nào, ai bảo nội tình Vương gia quá nhỏ bé. Nội tình Thái Nhất tiên môn thâm hâu, Vương Trường Kiệt thỉnh giáo trao đổi với Luyện đan sư bậc bốn của Thái Nhất tiên môn, trình độ luyện đan cũng có thể đề cao hơn.
Nếu không phải Vương Trường Sinh tiến vào Hoá thần kỳ, Luyện đan sư bậc bốn của Thái Nhất tiên môn cũng sẽ không chỉ điểm Vương Trường Kiệt. Đây là sự thực của thế đạo ngày nay.
“Được, ta sẽ cố gắng. Mẹ, ta nhất định sẽ trở thành Luyện dan sư bậc bốn đầu tiên của gia tộc, tế bái linh vị Thanh Kỳ.”