“Không được rồi, đại sự không ổn rồi. Xảy ra chuyện rồi, chúng ta gặp phải hổ dữ rồi.”
Thanh âm thất kinh của nam chợt vang lên, Vương Trường Sinh nhìn về hướng thanh âm phía xa xa. Nhìn thấy Lý Hổ và nhiều thôn dân đang đi tới chỗ hắn. Trên người những thôn dân này đều có vết thương, Lý Hổ hôn mê bất tỉnh, máu tươi nhiễm đỏ quần áo.
Vương Trường Sinh là người tu tiên, nhĩ lực tương đối tốt. Những đứa bé ở đây căn bản còn chưa nghe thấy gì.
“Các ngươi tiếp tục viết chữ đi. Ta có chút việc, ra ngoài một chút.”
Vương Trường Sinh lên tiếng dặn dò, bước nhanh rời khỏi.