Trình Chấn Vũ vỗ nhẹ bàn tay Trịnh Nam một cái, an ủi: “Mặc kệ đánh bao lâu, chúng ta đều ở bên nhau, vợ chồng đồng lòng, tát Nam Hải cũng cạn.”
Câu này chống đỡ bọn họ nương tựa vào nhau, một đường đi đến bây giờ.
“Nói rất hay, vợ chồng đồng lòng, tát Nam Hải cũng cạn.”
Một giọng nam tử sang sảng chợt vang lên, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi đến, đám người Vương Thanh Sơn theo sát sau đó.
Bộ phận con cháu Vương gia là đệ tử Trấn Hải tông, Tử Nguyệt tiên tử cũng không chèn ép bọn họ, cho dù là Trình Chấn Vũ cùng Trịnh Nam nắm giữ, bọn họ cũng không chèn ép con cháu Vương gia. Thứ nhất, con cháu Vương gia cũng không đối nghịch với bọn họ, thứ hai, không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, tu vi Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bày ở nơi đó, bọn họ cũng sẽ không đi chèn ép con cháu Vương gia.