Thân hình nàng nhoáng lên một cái, chợt xuất hiện ở trước mặt Diệp Hải Đường, mười ngón tay Triệu Mị Nhi trở nên dài nhỏ vô cùng, chộp về phía thiên linh cái Diệp Hải Đường.
Nếu không phải Diệp Hải Đường tu vi quá thấp, nàng chỉ sợ phải bị Diệp Hải Đường khống chế. Diệp Hải Đường tâm tư tinh tế, không dễ khống chế, cùng lắm thì đổi một người tu tiên đưa nàng rời khỏi nơi này, phật môn linh bảo nàng để ý nhất đã tới tay.
Ngay tại thời điểm chỉ mành treo chuông này, ngực Diệp Hải Đường sáng lên một đạo hào quang màu lam, hư ảnh một vị thanh niên áo lam thân hình cao lớn vừa hiện ra, hộ thể linh phù.
Sắc mặt Vương Trường Sinh lạnh lùng, bàn tay phải bổ về phía Triệu Mị Nhi, hư không vặn vẹo một trận, một bàn tay khổng lồ màu lam lớn mấy trượng bỗng dưng hiện lên, bàn tay khổng lồ tràn ngập lượng lớn hồ quang màu lam.
Hét thảm một tiếng, Triệu Mị Nhi nháy mắt bay ngược đi, bị một mảng lôi quang màu lam bao phủ thân thể.