Gần nửa khắc đồng hồ sau, bọn họ còn chưa đi ra khỏi sơn cốc, tiếng lôi minh dữ tợn đã truyền đến từ trời cao. Mấy chục tia chớp màu đỏ thô to bằng cánh tay người trưởng thành không hề có dấu hiệu cắt ngang phía chân trời, sau đó bổ về phía Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử.
Vương Trường Sinh biến sắc, vội vàng lấy ra chín khoả Định hải châu, không ngừng bay lộn vòng quanh bọn họ, hiện ra thuỷ khí nhè nhẹ, sau đó hoá thành trùng trùng thuỷ mạc, bảo vệ hai người bọn họ.
Mấy chục tia chớp thô to màu đỏ bổ lên trên thuỷ mạc màu lam, thuỷ mạc màu lam giống như giấy bạc vậy, bị đập vỡ nát. Nhưng càng có nhiều thuỷ khí trào ra, hình thành một lớp thuỷ mạc màu lam lớn hơn nữa, che kín bọn họ.
Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử đẩy nhanh cước bộ, từng đạo tia chớp thô to đánh xuống. Chỉn khoả Định hải châu kông ngừng trào ra lượng lớn thuỷ khí, bảo hộ kín kẽ Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử. Lôi hoả màu đỏ căn bản không thể làm gi được bọn họ.
Không qua bao lâu, bọn họ chạy ra khỏi sơn cốc.