Quỳ gối dưới váy lựu Liễu Mị Nhi rất nhiều tu sĩ, trong đó không hề thiếu người trẻ tuổi tuấn kiệt. Vương Thanh Sơn đối với Liễu Mị Nhi làm như không thấy, điều này kiến cho Liễu Mị Nhi cảm giác thất bại nghiêm trọng, nàng thất vọng rất nhiều, đối với Vương Thanh Sơn càng thêm thấy hứng thú.
Liễu Mị Nhi và Lâm Tư Nhược tính cách giống nhau như đúc, nàng quyết định chuyện gì thì ai cũng vô pháp sửa đổi.
Lâm Tư Nhược tự nhiên cũng biết tính cách Liễu Mị Nhi, cau mày khiển trách: "Ngươi có thể làm như vậy, nhưng mà phải chú ý phương thức, đừng để cho người chế giễu. Nếu để cho Đường sư thúc ngươi biết chuyện này, khẳng định muốn hướng trên người ngươi khấu thỉ chậu. Ngươi thân là Đại sư tỷ, phải có bộ dáng của Đại sư tỷ, biết không?"
"Đã rõ, sư phụ. Đúng rồi, Phương tiền bối bọn họ đã quay trở lại rồi sao?"
Lâm Tư Nhược gật đầu nói: "Tống đạo hữu là Lục đạo hữu đã quay lại. Phương Mộc thì chính là đồ điên, vì muốn có được thi thể Yêu tộc thuốc tính lôi, không tiếc lấy thân dụ yêu, đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm. Hắm không nghe người khác khuyên bảo, truy kích tên ưng yêu thuộc tính lôi kia. Cho dù đắc thủ, cũng không chiếm được tiện nghi. Không nói hắn nữa, nghỉ ngơi cho tốt vào, ngày mai đi theo đội ngũ hộ tống vật tư và hậu phương, trông coi chỗ cứ điểm quan trọng."