"Hoàng đạo hữu, lần này phải đa tạ ngươi. Không nghĩ đến ngươi nói là sự thật, cháu trai của ngươi lại có thể ở Thái Nhất tiên môn, còn tiến vào Kim Đan kỳ. Về sau còn nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn."
Một thiếu phụ váy xanh nhìn hơn ba mươi tuổi thả một cái mị nhãn cho Hoàng Phú Quý, cười nói.
Hoàng Phú quý chà sát hai tay, mỉm cười lộ ra hàm răng vàng. Thuận thể tiếp lời nói: "Ba vị đạo hữu, đã nói rồi, một người hai vạn khối linh thạch. Ta dẫn các ngươi đến trước mặt chưởng môn của Thái Nhất tiên môn, các ngươi nói lời phải giữ lời."
Nếu không phải xem trọng linh thạch, Hoàng Phú Quý còn lâu mới mang bọn họ đến trước mặt Trương Triển Phong. Đây là mối làm ăn của bản thân, cũng may bọn họ không muốn vận chuyển vật tư.
Ba người hai mặt nhìn nhau, đều lấy ra hai vạn khối linh thạch đưa cho Hoàng Phú Quý.