Trung Nguyên, vương triều Đại Yến.
Lỗ Châu, một mảng sơn mạch xanh biếc liên miên vạn dặm.
Một toà núi cao nghìn trượng, Vương Thiên Văn đứng ở đỉnh núi, nhìn về phía xa xa.
Vì tìm kiếm động phủ toạ hoá của Hoạ thánh Lục Hi. Vương Thiên Văn đi khắp nơi tìm hiểu tình huống của Lục Hi. Hắn càng hiểu biết Lục Hi, càng thêm bội phục người này.
Lục Hi không có danh khí cao ở tu tiên giới, hắn rất ít tham gia những cuộc hội họp của người tu tiên, thanh danh không lớn. Nhưng hắn trân trọng phàm nhân, làm không ít việc lợi nước lợi dân, chỉ là hắn không lưu lại danh tính. Công tích đều bị địa phương chiếm lấy. Nhưng dân chúng từng nhận được ân huệ của hắn đều tương truyền bằng miệng với nhau. Hơn nữa còn lập miếu thờ cung phụng Lục Hi.