Bầu trời màu xám, nước biển tĩnh lặng.
Sắc mặt Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngưng trọng. Nơi này là trung ương của Tuyệt Linh hải vực, nghe nói cấm chế trùng trùng.
Tù ngoài nhìn vào, hòn đảo nhỏ này có chút hoang vắng, cũng không có vẻ gì nguy hiểm. Nhưng Vương Trường Sinh bằng vào thần thức cường đại, có thể cảm nhận được trên đảo có từng đạo cấm chế mơ hồ dao động. Nếu không phải thần thức hắn có thể sáng ngang với Nguyên Anh tu sĩ, chắc cũng sẽ không phát hiện được.
Đây chỉ là cấm chế hắn phát hiện được, khẳng định vẫn còn cấm chế càng lợi hại hơn.
Vương Trường Sinh thả ra mấy trăm con Thôn kim nghĩ, để chúng nó không ngừng bay lượn quanh bọn họ. Sau đó hai người chậm rãi đáp xuống đảo.