Nơi này đã là khu trung tâm Càn Khôn khư, mặt đất không có dấu vết đấu pháp, thế mà lại có một vật bổn nguyên, thật sự là kỳ quái, nhắm chừng là Thái Ất Kim Tiên ở bầu trời đấu pháp, bảo vật tản ra, một vật bổn nguyên rơi ở nơi này.
“Hắn tựa như không đuổi theo nữa.” Uông Như Yên nói.
“Nếu không phải có Càn Ngọc Thuẫn, chúng ta cũng rất khó tới nơi này, trừ phi hắn muốn tìm chết, mới sẽ chạy tới nơi này.”
Vương Trường Sinh nói, nhìn về phái ngọn núi cao nơi xa, ngọn núi cao đó khẳng định có thứ tốt. Trên ngọn núi cao có cấm chế mạnh mẽ, Ly Hỏa Chân Đồng của Uông Như Yên cũng không tra xét được.
Từng tia sét màu đỏ thô to bổ lên Càn Ngọc Thuẫn, Càn Ngọc Thuẫn khẽ chớp lên.