Vương Thiền nhặt lên quả cầu thủy tinh màu xanh, rót vào pháp lực, quả cầu thủy tinh màu xanh nhất thời tỏa sáng, phun ra một đạo hào quang màu xanh, hóa thành một ông lão áo bào xanh dáng người béo lùn, ông lão áo bào xanh vẻ mặt uể oải.
“Lão phu Thanh Nguyên Thượng Nhân, đến từ Huyền Nguyệt tiên vực, khổ tu nhiều năm, thật không dễ gì tu luyện đến Kim Tiên đại viên mãn, tới Cửu Tinh tiên vực tìm kiếm cơ duyên. Lão phu vận khí không tệ, ở Cửu Nguyên đại lục phát hiện một chỗ động phủ cổ tu sĩ, đạt được một ít thứ tốt, đáng tiếc phá cấm động tĩnh quá lớn, đưa tới ba vị tu sĩ Vu tộc Kim Tiên kỳ, liều chết giết ra khỏi vòng vây, trúng chú thuật loại thần hồn, thần hồn đang không ngừng tán loạn, ta chỉ sợ là không sống được bao lâu... Thuật nguyền rủa...”
Ông lão áo bào xanh còn chưa nói xong, ngoài thân toát ra vô số phù văn huyền ảo, thân thể tự bốc cháy, cháy thành tro bụi.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhìn thấy hình ảnh, Thanh Nguyên Thượng Nhân biết rõ mình không sống được bao lâu, lúc này mới lưu lại hình ảnh, đáng tiếc còn chưa dặn dò xong, đã bị kẻ địch thi triển chú thuật giết chết.
Uông Như Yên cầm lấy vòng tay trữ vật màu xanh, nhẹ nhàng vung cổ tay một cái, sau khi một vầng sáng màu xanh lướt qua, trên mặt đất có thêm một đống lớn đồ vật.