Nguyệt Tê cốc, một tòa trang viên yên tĩnh, Vương Xuyên Minh ngồi ở trong một đình đá màu xanh, một thanh niên áo vàng cao cao gầy gầy đang báo cáo tình huống cho Vương Xuyên Minh.
Sắc mặt Vương Xuyên Minh hơi tái nhợt. Hắn bằng vào con rối thú bậc sáu cùng Ngải Phong giúp đỡ, lúc này mới thoát vây, bị thương nhẹ.
Hắn cũng chưa đi tìm Tô Thanh Hành chất vấn, cũng chưa tìm Long Thiên Hằng, loại chuyện này ông nói ông có lý bà nói bà có lý, hắn tính dùng phương thức của mình, báo thù cho đám người Vương Chung Như.
Cho dù Tô Thanh Hành dừng lại thêm nửa khắc, Vương Xuyên Minh cũng có thể thoát vây, đám người Vương Chung Như chưa chắc sẽ chiến tử.
“Ước thúc tốt tộc nhân, đừng xảy ra xung đột với đệ tử Lãnh Diễm phái, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, quân tử báo thù mười năm không muộn, chúng ta không phải quân tử, bao lâu cũng chờ được nổi.”