Vương Xuyên Vân không nên thân, Tân Ngọc Viện đành phải đặt hy vọng ở trên người Vương Xuyên Minh, hy vọng Vương Xuyên Minh cất nhắc Vương Xuyên Vân nhiều hơn. Vương Xuyên Minh ở trong bối phận chữ “Xuyên” có sức kêu gọi rất lớn, rất nhiều tộc nhân tụ lại ở bên người hắn, hình thành một đoàn thể ích lợi nhỏ.
“Xuyên Minh ca, nghe nói gia tộc tính khai phá Xích Hà sơn mạch, phái người càn quét yêu thú bậc năm. Nếu ngươi đi, mang theo ta đi cùng, ở lại phường thị Thanh Công mãi, không có cơ hội gì lập công.”
Vẻ mặt Vương Xuyên Vân đầy chờ mong.
Xích Hà sơn mạch có mấy con yêu thú bậc sáu chiếm cứ, nhiều vị Luyện Hư bọn Vương Lập Hà ra tay tiêu diệt yêu thú bậc sáu, phái người càn quét yêu thú bậc năm, tính ở nơi đó mở phường thị.
Vương Xuyên Minh trừng mắt nhìn Vương Xuyên Vân một cái, khiển trách: “Chỉ chút bản lãnh đó của ngươi, cũng đừng xen vào, làm người phải biết tự mình hiểu lấy. Ngươi tu luyện không chăm chỉ, sinh tử đấu pháp ít đến đáng thương, không thích hợp làm việc này, ở yên Kim Ngọc Các làm việc, có thời điểm lập công, cơ hội là để lại cho người có chuẩn bị.”