Theo lý mà nói, Đặng gia không có công lao cũng có khổ lao, chỉ bởi vì Đặng Thiên Kỳ muốn mượn dị tộc diệt trừ Vương Thanh Phong, Lý Viêm điểm danh phê bình, hơn phân nửa ích lợi Đặng gia đạt được phải giao cho thế lực khác.
“Ta đi giúp Nhị bá có gì sai? Cái này cũng trách ta? Lúc ấy nhiều người như vậy đều đang đuổi giết dị tộc, ta giúp thân tộc của mình có gì sai? Chẳng lẽ ta không giúp Nhị bá, phải đi giúp hắn?”
Đặng Thiên Kỳ phản bác nói, trong lòng tràn đầy oán khí, loại chuyện này là món nợ hồ đồ, rất khó nói ai đúng ai sai, nhưng Lý Viêm ra mặt, vậy tự nhiên lại khác.
“Ta đã nói rất nhiều lần với ngươi, chúng ta không thể trêu vào Trấn Hải cung, ngươi sao cứ không nghe? Gia tộc sớm hay muộn phải bị ngươi hại chết. Từ hôm nay trở đi, ngươi không được phép rời khỏi chỗ ở một bước nữa.”
Đặng Thiên Dương lạnh lùng nói. Nhiều vị thân tộc của Đặng Thiên Kỳ chết trận vì gia tộc, hắn không tiện giết Đặng Thiên Kỳ, chỉ có thể nhốt gã lại, trừ phi Đặng Thiên Kỳ tiến vào Luyện Hư kỳ, nếu không đừng nghĩ ra được.