Vương Tông Lãng bừng tỉnh đại ngộ, xem ra hắn vẫn xem nhẹ độ khó kiến tạo đài phi linh.
“Ngươi nghỉ ngơi trước cho khỏe, trước dùng linh đan diệu dược, kéo dài tuổi thọ. Hôm nay là ngày giải đấu lớn trăm năm, rất nhiều khách khứa đến đây, ta cần đi chiêu đãi, ngươi không quen thuộc tình huống trên đảo Thanh Liên, đừng chạy lung tung, kích hoạt cấm chế thì phiền toái.”
Vương Thanh Thành dặn dò vài câu, rời khỏi nơi đây.
Trở lại đài xem lễ, Vương Thanh Thành tiếp tục nói chuyện phiếm với đám đông tân khách, vừa nói vừa cười, như không có việc gì.
Ở dưới đám đông tân khách thỉnh cầu mãi, Vương Thanh Thành bán cho bọn họ ba con rối thú bậc năm, bảo bọn họ lấy một lô linh dược năm trăm năm trở lên cùng tài liệu bày trận để đổi, cũng bảo bọn họ hỗ trợ thu thập một ít tài nguyên tu tiên.