Người thiện bị người khi, ngựa lành bị người cưỡi. Thiên Lan tông ngay từ đầu không dám ra tay với tu sĩ Vương gia, nhưng tu sĩ Vương gia không ngừng thoái nhượng. Tu sĩ Thiên Lan tông được một tấc lại muốn tiến một thước, từng bước ép sát. Lúc này mới vì tài nguyên tu tiên mà sát hại tu sĩ Vương gia.
Vương Thanh Sơn bị vây ở không gian độc lập mấy trăm năm, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên mấy trăm năm không lộ diện. Kể từ đó, tu sĩ trẻ tuổi của Thiên Lan tông căn bản không còn nghe nói đến danh tiếng hàng đầu của Thanh Liên tiên lữ, khó tránh sẽ có đệ tử vì tài nguyên tu tiên mà sát hại tu sĩ Vương gia. Ai bảo Vương gia có địa bàn quá lớn ở Thiên Hồ giới chứ.
Mấy trăm tọc nhân bị giết, Vương Thanh Sơn đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nợ máu phải trả bằng máu. Nếu hắn không cho Thiên Lan tông một chút giáo huấn, Thiên Lan tông sẽ càng không an phận.
“Giết mấy trăm tộc nhân của ngươi? Đây là lý do ngươi giết đến Thiên Lan tông?”
Long Hâm chau mày, thầm nghĩ trong lòng: “Lũ ngu xuẩn này, đã bảo bọn họ không được làm khó xử Vương gia, lại dám giết mấy trăm tu sĩ Vương gia.”