Hoàng Phú Quý nhát gan sợ phiền phức, da mặt rất dày, căn bản không thèm để ý đến cái nhìn của người khác. Lam Phúc Không thích vuốt mông ngựa, hắn tựa như cũng không thèm quan tâm người khác nhìn hắn thế nào.
“Lam đạo hữu, ngươi xem ai cũng thấy tiền đồ không thể đo lượng. Có thể kỳ vọng đến Luyện hư kỳ, Hợp thể kỳ không khó, ngươi nói quá rồi đó! Nếu theo lời ngươi nói, Huyền Linh đại lục đã sớm có vô số Luyện hư kỳ, Hợp thể kỳ tuỳ ý cũng có thể nhìn thấy được rồi.”
Đông Phương Vũ trêu ghẹo, vẻ mặt khinh miệt.
Lam Phúc Không có tiếng là bậc thầy vuốt mông ngựa, không có bản lãnh gì lớn, nhưng bản lãnh thổi phồng người khác thì tuyệt đối là hạng nhất. Thường xuyên thổi phồng khiến cho đương sự cũng cảm thấy xấu hổ. Lam Phúc Không lại không cảm thấy điều gì.
“Cũng không thể nói như vậy, điều này cần điều kiện tiên quyết là tất cả đều thuận lợi. Con đường tu tiên dài dằng dặc, ai biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì? Huyền Linh thiên tôn lợi hại chứ! Lúc đó chẳng phải cũng mất tích không rõ sao. Lão phu cũng không thổi phồng lung tung, bọn họ quả thật rất mạnh, khiến cho lão phu cảm thấy mặc cảm.