“Diệp tiên tử không hổ là đệ tử của Triệu tiền bối, tuổi còn trẻ mà đã có thần thông như thế, tiền đổ hẳn là không thể đo lượng. Vừa rồi ta có nói với Trần đạo hữu, Diệp tiên tử cũng không phải người tầm thường. Quả nhiên bị ta nói trúng rồi.”
Một ông lão áo bào xanh gầy như cây gậy trúc cười ha ha nói. Ông lão áo bào xanh hai má gầy yếu, sắc mặt hồng nhuận, mặc đạo bào màu xanh. Trong tay cầm một cây phất trần màu xanh, pha chút hương vị tiên phong đạo cốt.
Lam Phúc Không, tộc trưởng của Vân Hàng sơn Lam gia, Hoá thần hậu kỳ.
“Lam đạo hữu xem trọng rồi, tiểu muội còn chưa vượt hết ải. Nếu Lam đạo hữu cảm thấy hứng thú, vậy thì thử vượt ải đi!”
Giọng điệu Diệp Thiên Tuyết có chút lãnh đạm, tựa như không muốn nhiều lời với Lam Phúc Không.