Tay áo Vương Trường Sinh run lên, bay ra hơn trăm cây trận kỳ hoàng quang lập loè, nhập vào trong vách đá rồi biến mất không thấy. Hắn lại lấy ra một mặt trận bàn hình cửu giác, bên ngoài có phù văn chớp động, linh quang lập loè.
Hắn đánh vào đó mấy đạo pháp quyết, toàn bộ động quật xuất hiện những rung động rất nhỏ. Lượng ớn đá vụn rơi xuống, vô số phù văn huyền ảo màu vàng xuất hiện trên tường đá.
Hoàng quang chợt loé, cửa động chợt xuất hiện một tường đất màu vàng, che kín cửa vàng.
“Phu nhân, ngươi chữa thương trước đi! Chúng ta chạy vài tỷ dặm rồi, bọn họ sẽ không đuổi tới đâu.”
Vương Trường Sinh nói với Uông Như Yên. Thương thế của Uông Như Yên tương đối nghiêm trọng, cần điều dưỡng cho tốt.