Một lát sau, một tay Lưu Viêm dẫn theo Ưng lão, một tay dẫn theo Giang Tuyết Tùng quay về đại điện. Sau đó ném hai người lên trên mặt đất.
Ưng lão khí tức uể oải, bị thương không nhẹ. Tình huống của Giang Tuyết Tùng dù đỡ hơn, nhưng không còn ý chí chiến đấu. Trong mắt hắn là một mảng xám xịt, dường như gặp phải tâm ma.
Dương Khai đang khoanh tay dựa vào trụ lớn của đại điện, thấy thế mỉm cười nói: “Vất vả rồi!”
Lưu Viêm bĩu môi, giống như trách cứ Dương Khai cũng biết khách khí. Phát tiết đá Giang Tuyết Tùng một cước, Giang Tuyết Tùng không rên một tiếng, giận nhưng không dám nói gì.
Dương Khai ngồi xổm xuống, nhìn gần Ưng lão “Hoàng Tuyền tông chủ của các ngươi, hiện đang ở phương nào?”