Vương Trường Sinh thu hồi Mộc yêu và Song đồng thử, nhấc lên tay phải, bay ra mười tám đạo lam quang, vòng quanh bọn họ xoay chuyển không ngừng. Vô số nước biển màu lam trào ra, hoá thành một lớp thuỷ mạc màu lam thật lớn, bảo hộ bọn họ ở bên trong.
Đoàn người đi về hướng núi lửa, tốc độ cũng không nhanh.
Tiếng gầm rú không ngừng vang lên, từng đạo tia chớp màu đỏ đánh xuống, dừng trên thuỷ mạc màu lam. Giống như cát hoà vào biển lớn vậy, biến mất vô tung vô ảnh. Cuồn cuộn lửa cháy tới gần thuỷ mạc màu lam, nhất thời bộc phát ra một cỗ sương trắng.
Một lúc lâu sau, bọn họ rời khỏi đàn núi lửa. Một toà cự phong thẳng đứng ẩn mình trong làn mây sừng sững trước mặt bọn họ. Sườn núi trở lên bị sương mù dày đặc che lấp, thấy không rõ tình huống bên trong.
“Ồ, chân núi có gì đó.”