Những Nguyên Anh tu sĩ khác đều đồng ý, bày ra bộ dáng trung thành tận tâm.
Những người này đều là những kẻ đầu cơ, bọn họ dựa vào Vương gia chỉ là muốn tìm một gốc đại thụ che chở tộc nhận và môn nhân đệ tử của mình. Về phần cái gì gọi là công bình chính nghĩa, bọn họ không cần.
Chẳng sợ Vương Trường Sinh bảo bọn họ đi giết người cướp của, bọn họ cũng sẽ không chút di dự làm theo. Bọn họ cũng có tộc nhân và môn nhân đệ tử phải bảo vệ. Chết đạo hữu không chết bần đạo, chỉ cần tộc nhân và môn nhân đệ tử của bọn họ bình an vô sự. Những tu sĩ khác chết cũng không sao cả.
“Không cần vuốt mông ngựa, làm tốt việc của các ngươi, ta sẽ không bạc đãi nhóm các ngươi. Nếu lén dùng mánh lới, qua loa cho xong, ta ắt nghiêm trị không tha. Nghe rõ đây, hai người mà ta muốn các ngươi tìm rất quan trọng. Tìm được chỗ bọn họ mất tích, ắt có trọng thưởng.”
Thanh âm Vương Trường Sinh trầm trọng, hắn thu phục hơn mười Nguyên Anh tu sĩ là có ý đồ. Chỉ có lợi ích mới có thể lay động bọn họ.