Vừa tới gần Thanh Liên phong, Vương Trường Sinh đã nghe được một tiếng đàn vui vẻ, hắn nghe ra, trong tiếng đàn mang theo một ít ưu sầu.
Hắn biết rõ, Uông Như Yên là lo cho Vương Thanh Thiến.
Hắn làm sao không lo lắng Vương Thanh Thiến, đại đạo vô tình, lo lắng cũng vô dụng, bọn họ không giúp được gì, chỉ có thể dựa vào bản thân Vương Thanh Thiến.
Đi vào chỗ ở, Vương Trường Sinh nhìn thấy Uông Như Yên đang ngồi ở trong đình đá đánh đàn, nàng mặt đầy ưu sầu, tiếng đàn chậm rãi trở nên uyển chuyển, tiếng đàn nhanh chóng lướt qua mặt hồ bình tĩnh, mặt hồ nhất thời vỡ ra, nhấc lên bọt sóng cao mười mấy trượng.
Thân hình Vương Trường Sinh nhoáng lên một cái, chợt xuất hiện ở bên cạnh Uông Như Yên. Hắn vỗ nhẹ bả vai Uông Như Yên, ôm Uông Như Yên, an ủi: "Phu nhân, con cháu tự có phúc của con cháu, có một số việc không phải chúng ta có thể khống chế."