Hoàng Phú Quý không mời tự đến, còn tặng một đôi cánh tay con rối thú cấp bốn, Vương Thanh Sơn làm chủ nhà, tự nhiên phải bày tỏ lòng biết ơn.
"Hề hề, Vương đạo hữu khách khí rồi, chúng ta là quen biết cũ, Hoàng mỗ cùng Thanh Liên tiên lữ cũng là hảo hữu nhiều năm, chút lòng thành, không thành kính ý. Ngươi không chê là tốt rồi."
Hoàng Phú Quý cười hề hề. Chỉ có một đôi cánh tay, hắn lại không dùng tới, để lại trong nhẫn trữ vật cũng vô dụng, còn không bằng lấy để làm thuận nước giong thuyền, nhỡ đâu ngày sau có gì cầu tới Vương gia, cũng dễ mở miệng.
Vương Thanh Sơn mỉm cười, hắn chưa nghe Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên thừa nhận có Hoàng Phú Quý vị bạn tốt này, nhiều lắm là có duyên gặp gỡ vài lần. Da mặt Hoàng Phú Quý là dày có tiếng, thích leo trèo quan hệ, Vương Thanh Sơn nhìn thấu nhưng không nói ra.
"Hoàng đạo hữu nói đùa rồi, ngươi có thể tới tham gia kết anh đại điển của Thanh Sơn, chúng ta đã rất vui vẻ, quà gì không quan trọng."