Đạo sĩ trung niên gật gật đầu, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó hỏi: "Đúng rồi, ta bảo ngươi tìm người hỗ trợ đâu? Nhiều năm như vậy còn không có được tin tức hắn. Với tính cách của hắn, thực dễ dàng tìm được."
"Tôn đạo hữu, ngươi nói Hoàng Phú Qúy thiếp thân cũng có nghe nói. Thiếp thân phái không ít người để đi tìm hắn. Nếu không có tung tích của hắ, có khả năng hắn đã chết."
Đạo sĩ trung niên không có cho là đúng, lắc đầu nói: "Ngươi muốn nói Nguyên anh tu sĩ đã chết, lão phu đã tin tưởng. Muốn nói hắn đã chết, lão phu có thể sẽ không tin. Người này mượn gió bẻ măng không ai có thể so sánh. Có chút gió thổi cỏ lay, chạy trốn so với ai khác cũng rất nhanh, khả năng hắn không ở tại Đông Hoang. Quên đi, dù cho các ngươi không tìm thấy, nếu tìm được hắn, để cho hắn định thời gian, lão phu đi tìm hắn."
"Tôn đạo hữu, ngươi để Hoàng Phú Quý định thời gian địa điểm? Hắn có bản lãnh gì đánh giá ngươi phải như vậy?"
Thiếu phụ váy vàng tò mò hỏi.