"Cái này phải xem tâm tính của người vượt ải, ai chẳng biết xông qua ba mươi sáu tầng có thể đạt được bảo vật quý hiếm. Trấn tiên tháp không phải khảo nghiệm thực lực của người tu tiên, mà là khảo nghiệm tham dục. Từ xưa đến nay, Kim Đan tu sĩ chết ở bên trong Trấn tiên tháp nhiều vô kể. Trong đó không hề thiếu các đệ tử tinh anh của các môn phái."
Trần Ngang cười cười, rồi nói: "Nói là nói như thế, nếu như chân chính đối mặt với dụ hoặc, có mấy người có thể khống chế được bản thân. Đồn đãi tầng ba mươi sáu có thông thiên linh bảo, nhưng không có ai chính mắt nhìn thấy. Kim Đan tu sĩ dám tiến vào Trấn tiên tháp vượt ải, đều rất tự tin vào bản thân. Lúc trước lão phu chưa luận bàn cùng Thất Tuyệt đao hoàng, cũng là một kẻ tự tin. Các vị đạo hữu đang ngồi ở đây, có vị nào cho rằng mình kém hơn so với người khác sao?"
Nghe xong lời này, các tu sĩ Nguyên Anh có mặt ở đây thần sắc khác nhau. Đúng vậy! Bọn họ có thể đi đến ngày hôm nay đều đối với bản thân có mười phần tự tin. Nếu là bọn họ tiến vào Trấn tiên tháp, bọn họ cũng sẽ nghĩ đén việc xông qua tầng ba mươi sáu. Thông thiên linh bảo có dụ hoặc quá lớn.
Tu tiên thật ra chính là đấu tranh cùng với dục vọng và lòng tham của chính mình. Vô luận cảnh giới cao bao nhiêu, ngươi đều sẽ có tham dục. Những tu sĩ vô tình vô dục, đều đã sớm chết hết rồi.
Tầng hai mươi hai, một ngọn núi cao vạn trượng, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đang công kích ba con cự tượng màu đỏ lớn bằng một ngọn núi nhỏ