Hơn nữa, sát tâm của đối phương chẳng nhỏ, bách tính một trấn, nói giết liền giết, không chút nương tay.
“Lão nạp tuổi đã cao, dù toàn lực xuất thủ thắng ngươi, cũng sẽ tổn hao công lực bản thân, nếu bị thương, nói không chừng còn tổn thọ, Trương chân nhân hà tất cứ bức bách như vậy?”
Trương Cửu Dương lặng im không nói.
Đối phương nói nghe chừng rất thành khẩn, nhưng hắn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, hành vi trước sau của đối phương khác biệt quá lớn.
“Nhưng Trương chân nhân, ngươi cứu được bọn họ nhất thời, lại không cứu được cả đời, nhìn như nhân từ, nhưng chỉ khiến bọn họ tiếp tục chìm đắm trong thống khổ và tuyệt vọng, cho đến khi tuyệt chủng tuyệt tự.”