Xích sắt lập tức vang lên loảng xoảng, ba trăm sáu mươi thanh Cấm Thần Đao đều khẽ rung lên, tựa như một con mãnh thú bị giam cầm nơi vực sâu, chỉ chờ thời cơ thoát khỏi xiềng xích.
Những hộ vệ dùng phù lục Đạo gia bịt kín hai tai, đứng canh gác ở vòng ngoài xa xôi, lúc này đều cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên dâng lên, đầu óc có chút choáng váng.
Chúng không thấy được cảnh tượng bên trong, cũng không biết thứ bị giam giữ rốt cuộc là yêu quái gì, giờ phút này trong lòng đều kinh hãi, vội vàng lùi ra xa thêm chút nữa.
"Nghe thấy rồi, hà tất phải kêu gào thảm thiết đến thế? Cứ như hai ta có tư tình gì không bằng."
Trương Cửu Dương dùng ngón út ngoáy tai, giọng nói bình tĩnh, trên mặt lại mang theo một tia cười lạnh.