Trên hư không, Miêu Thần Khách tay nắm Tiên Đỉnh, vận chuyển Huyền Công đến cực hạn, từng tấc da thịt đều lưu chuyển tiên quang vô tì, đến cả sợi tóc cũng long lanh trong suốt, tựa như ngọc bích dưới ánh trăng.
Cả người y phảng phất trẻ lại mấy chục tuổi, dung mạo già nua trở nên tuấn mỹ, khí huyết như rồng, mái tóc bạc hóa tóc xanh, lại khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Tựa hồ được tiên quang Ngọc Đỉnh gột rửa đi mục nát và tang thương của năm tháng, một bước đạp ra, liền là thời xuân thu đỉnh thịnh.
Thân thể trẻ trung, khí huyết sung mãn, pháp lực đại thành.
Sau khi vận chuyển Huyền Công đến cực hạn, Miêu Thần Khách tựa hồ nghịch chuyển thời gian, tay cầm Tiên Đỉnh, như Tiên Vương giáng thế, đôi mắt bắn ra từng đạo lôi đình màu vàng, lao về phía Đại Hắc Thiên.