"Đa tạ."
Có lẽ lời nói của Trương Cửu Dương đã chạm tới tâm can Nhạc Linh, nàng không còn chống cự nữa, thân hình nhẹ nhàng tựa vào hắn, không còn che giấu sự mệt mỏi và nặng nề trong lòng.
Một đêm nay, nàng đã trải qua quá nhiều biến cố, chứng kiến vô số người vô tội ngã xuống mà không thể cứu vãn, ngay cả ngoại tổ mẫu yêu quý nhất cũng bị người ám toán...
Trương Cửu Dương khẽ thở dài, đưa tay lau nhẹ vết máu trên tóc nàng, nói: "Nhất định có cách giải quyết."
Nhạc Linh im lặng.