"Thì ra là Định Thắng Cao, Tiểu Cửu, ngươi thật có tâm."
Bà giải thích: "Năm xưa khi ta vừa tiếp quản Thẩm gia, có thể nói là cùng đường khốn quẫn, nợ nần chồng chất, người theo ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, đến cơm cũng không đủ no."
"Ta nhớ lúc ấy đích thân đi hái hoa quế, xin gạo bột, tự tay làm món Định Thắng Cao này mới giúp mọi người no bụng. Hai chữ 'định thắng' cũng chính là niềm tin và lời hứa của ta thuở ấy."
Bà nếm thử một miếng, mắt sáng lên, cười nói: "Khéo tay lắm! Tiểu Cửu ngươi mua ở đâu vậy?"
"Không phải mua đâu ạ, là do muội muội của con tự tay làm."