Ngày hôm sau, sáng sớm.
Trong tiểu viện nhà nông, một thân ảnh đứng trong viện, cởi trần, lộ ra lớp da thịt trắng mềm, run rẩy khẽ trong làn gió sớm se lạnh.
Tam Bảo đứng tấn mã bộ, mặt đỏ bừng. Một cây gậy gỗ không ngừng đập lên người cậu, lưu lại từng vệt đỏ. Kỳ lạ thay, không có ai cầm gậy gỗ, cây gậy gỗ kia phảng phất có sinh mệnh, tự mình bay múa. Bốp bốp bốp bốp! Gậy nào gậy nấy quất vào da thịt, đánh lên các yếu huyệt quanh thân Tam Bảo, lực đạo vừa vặn, đúng ngay ngưỡng chịu đựng của cậu.
"Cố chịu đựng, môn Bất Diệt Kim Thân này chính là truyền thừa của một vị cao tăng chùa Bạch Vân. Nếu ngươi ngay cả chút đau đớn này cũng không chịu nổi, vậy sớm từ bỏ ý định đến chùa Bạch Vân tu hành đi."
Trên cây hòe cách đó không xa, Trương Cửu Dương tựa mình ngồi trên thân cây, một tay bấm ấn quyết, một tay xách hồ lô rượu, thấy Tam Bảo sắp không trụ nổi, liền cất lời khích lệ.