Hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, vẻ mặt kiên định, đấu chí ngút trời.
Nhạc Linh thấy vậy, nở một nụ cười hài lòng. Trương Cửu Dương trông vô cùng cảm kích, xem ra công sức của nàng không uổng phí. Nhưng nàng chợt nhớ, đêm qua mẫu thân dường như vừa kéo tay dặn dò, sau này nhất định phải thục nữ hơn, dịu dàng hơn. Nghĩ đến đây, nàng thầm nhủ, lần sau phải chú ý.
Ngay lúc này, nàng thấy con hoàng kim mãng trên mặt đất vậy mà vẫn còn cựa quậy, chiếc đầu vốn đã đứt lìa lại đang nối liền với thân mình, huyết nhục khẽ động, gắn kết lại. Quả nhiên có năng lực tự phục hồi cực mạnh! Nàng bước tới tung một cước, đá bay đầu rắn xa mấy chục trượng, thậm chí xuyên thủng một ngọn núi, làm bụi đất tung mù.
"Còn dám động đậy, ta nướng ngươi."
Ngay tức khắc, con hoàng kim mãng run lên bần bật, rồi nằm im không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn phủ phục trên mặt đất, thậm chí còn lấy lòng cuộn thân mình lại thành một chiếc ghế, mời Nhạc Linh ngồi. Giây lát sau, cái đầu kia lại lết về, nhưng không còn chút hung hãn nào, mà thuần phục như một con cún nhỏ, liếm nhẹ vào giày của Nhạc Linh.