Huyền Tố không nói lời nào, chỉ đáp lễ.
Gia Cát Vũ thì khẽ mỉm cười, nói: “Không sao, Diêm La huynh hào khí ngút trời, khí phách phi phàm, quả thực khiến người ta khâm phục.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, dáng vẻ hòa thuận vui vẻ, tựa như đao quang kiếm ảnh vừa rồi đều là ảo giác.
Thiên Tôn không để tâm đến vẻ hòa hảo giả tạo của hai người, hắn khẽ cười.
“Huyền Tố và Gia Cát Vũ đều theo ta đã lâu, đều là người đáng tin cậy, sau này nếu ngươi cần giúp đỡ, có thể tìm hai người họ.”