“Gã họ Kỷ kia vô cùng hiểm độc, hắn không chỉ phế đi tu vi của ta, còn cho ta uống kịch độc, rồi quẳng ta vào miệng giao long.”
“May mắn thay, ta không chết ngay, trong bụng dùng sức mạnh nguyên thần khắc lại ẩn tình này lên giấy ngô đồng. Hậu thế nếu có người hữu duyên tìm đến nơi này, nếu có thực lực Lục cảnh và hứng thú với bí mật kia, có thể đến Thiên Môn Đài tại di chỉ Ngọc Đỉnh trên Thái Huyền Sơn, dưới viên gạch thứ ba mươi bảy từ trái sang phải, nơi đó cất giấu bí mật kia.”
“Nếu không có thực lực Lục cảnh, tuyệt đối chớ đi tìm.”
Trương Cửu Dương khẽ nhíu mày, đối phương không trực tiếp nói ra bí mật về Tiên Đế kia. Hiển nhiên bí mật kia vô cùng trọng đại, y lo rằng hậu nhân nếu không đủ thực lực sẽ dễ rước họa sát thân.
Tâm ý của y là tốt, nhưng y không ngờ rằng, Tiên Đế chỉ năm sau đã băng hà, cái gọi là đại bí mật về Tiên Đế này, cũng vì thế mà mất đi giá trị.
