Nguồn: Truyện Y Y
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiểu Giai Nhân
Dao Trì, tiên khí tràn ngập khắp nơi, thái bình thịnh trị, ca múa tưng bừng.
Vương Mẫu cười nói: “Ngươi tin tưởng tên tiểu tử kia tới vậy à?”
Ngọc Đế mặt không đổi sắc nói: “Chọn hắn chỉ là đột nhiên muốn có thêm chuẩn bị thôi, còn chuyện lần này người khác sẽ làm!”
Vương Mẫu gật đầu cười nói: “Thật ra, ta cũng rất hiếu kì hắn sẽ làm thế nào?”
Trương Minh Hiên nghĩ đến quan hệ của Nhị Lang Thần và Ngọc Đến thì trong lòng thầm than thờ, thật không dễ làm chút nào! Hắn lắc lắc đầu, quăng hết suy nghĩ phiền toái sang một bên, còn tận mười năm lận, cứ từ từ thôi.
Chạng vạng, Lý Thanh Tuyền hớn hở chạy vào, mặt nở nụ cười tươi như hoa, miệng gọi Lý Thanh Nhã đang ngồi trong viện: “Tỷ, Trương Minh Hiên đã về chưa?”
Lý Thanh Nhã gật đầu, cười nói: “Hắn đã về từ sớm rồi.”
Lý Thanh Tuyền sững sờ, miệng lẩm bẩm nói: “Đã về từ sớm? Không thể nào!”
Lý Thanh Tuyền phẫn nộ nắm chặt hai tay thành nắm đấm: “Chắc chắn là hắn lười biếng rồi!”
Đi qua vườn rau, nàng chạy đến trước phòng Trương Minh Hiên, vươn tay gõ cửa phòng rầm rầm, tiếng đó không khác gì tiếng trống nổi.
Trương Minh Hiên mở cửa ra, chịu thua nhìn Lý Thanh Tuyền: “Đại tiểu thư của ta ơi, tỷ muốn gì đây! Muốn phá luôn phòng ta à?”
Lý Thanh Tuyền hai tay chống nạnh, trách mắng: “Sao ngươi dám lười biếng hả?”
Trương Minh Hiên lắc đầu nói: “Lười biếng? Nào có đâu. Ta đã sắp xếp hết gần như toàn bộ những thành trấn cần lấy cảnh.”
Lý Thanh Tuyền nghi ngờ nói: “Làm xong nhanh vậy sao?”
Trương Minh Hiên buông thỏng hai tay, cười nói: “Dĩ nhiên, ta vừa đẹp trai vừa thu hút mà!”
Lý Thanh Tuyền hừ lạnh một tiếng.
Xa xa, Lý Thanh Nhã trộm cười, hai người họ lại cãi nhau rồi.
Trong hoàng cung, hoàng hậu, hoàng thượng Tấn Dương và Lý Trị đang cùng nhau dùng bữa.
Sắc mặt Lý Thế Dân khẽ biến hỏi: “Hôm nay các con đi ra ngoài thành à?”
Hoàng hậu giật mình, nghi hoặc nhìn về phía Tấn Dương và Lý Trị.
Lý Trị vui vẻ nói: “Đúng ạ! Hoàng thúc dẫn con ra ngoại thành chơi, còn khiến cơ thể con trở nên nhẹ bổng, mới nhảy nhẹ một cái thôi là có thể bay lên rất rất cao rồi”.
Tấn Dương đang ủ rũ cũng lấy lại tinh thần, giọng ngọt ngào nói: “Hoàng thúc còn dẫn con đi đến thành khác chơi nữa, ở đó không giống với nước ta, nhà cửa rất thấp, đất cũng rất bẩn!”