“Từ tiên sinh, đây là thư mời Các chủ để Tĩnh nhi mang đến.”
Miêu Tĩnh cúi người hành lễ, làm cho pháp bào trên người phồng lên như thể bị thổi phồng lên.
Nàng chớp chớp đôi mắt vừa tròn vừa lớn, ngóng nhìn Từ tiên sinh nho nhã tuấn lãng, cố ý để cho thanh âm có vẻ kiều mị, càng có hương vị nữ nhân.
Trong lòng Lục Trường An sợ hãi đến hoảng, duy trì thiết lập nhân vật nho nhã, mỉm cười giơ tay nói.
“Miêu tiên tử, chớ đa lễ.”