Khác với Lý Phàm, thần thông mà Vương Hoãn lĩnh ngộ được hẳn là không quá phức tạp.
Ít nhất là khi tiếp nhận dữ liệu, Vương Hoãn vẫn bình thản vô cùng.
Những đường nét màu đen tạo thành nửa thân dưới của hắn thậm chí còn không có dấu hiệu lay động, chứ đừng nói đến chuyện rời khỏi cơ thể.
“Chẳng lẽ ta đã trúng giải độc đắc rồi sao?” Trong mắt Lý Phàm thoáng qua một tia âm trầm.
“Có vẻ như đây không phải lần đầu tiên Vương Hoãn mượn kính Thiên Huyền để suy diễn thần thông. Có lẽ có thể hỏi thăm hắn một chút.”