“Còn có chuyện này sao? Khi dễ ta không hiểu nghề à?” Lý Phàm vẫn là một bộ mặt không tin, không chịu khuất phục.
Sau khi lão bản giải thích nhiều lần, các tu sĩ đứng xem náo nhiệt cũng lần lượt phụ họa, hắn mới bán tín bán nghi chấp nhận.
“Nói như vậy, thiên linh hoa từng xinh đẹp tuyệt trần tại Huyền Hoàng, hiện tại đã hoàn toàn biến mất?”
Lý Phàm có chút thất hồn lạc phách, hối hận không kịp nói: “Sớm biết như vậy, mấy năm trước ta có nói gì cũng phải đến đây chiêm ngưỡng dung nhan của nó!”
“Nghe nói thiên linh hoa, hoa nở không cùng cánh. Sau khi nở rộ, mỗi cánh hoa, sẽ hiện ra cảnh tượng đặc biệt. Có thể là núi xanh, có thể là sông lớn mênh mông. Cũng có thể là trời đổ tuyết trắng. Một đóa hoa, liền hội tụ mỹ cảnh từ khắp nơi trên thế gian. Được linh khí trời đất, đẹp không sao tả xiết...”