Lý Phàm bước đi trong Đại Đạo Tông, trong đầu ngổn ngang trăm mối.
Khắp nơi trong sơn môn đèn hoa rực rỡ, cũng xem như làm dịu đi bầu không khí u ám do những kiếp nạn mang lại.
Thỉnh thoảng có đệ tử trong môn gặp Lý Phàm, cũng dừng bước, cúi người hành lễ.
Lý Phàm cũng gật đầu đáp lại.
Là đạo lữ của chưởng môn, Lý Phàm đã có được những tài nguyên tu luyện mà một tu sĩ bình thường phải mơ ước cả đời, gần như vô tận, cùng với sự kính trọng dù chưa chắc đã là thật lòng nhưng cũng phải giả vờ.