"Thiên địa hữu Nhược Mộc, nhật dạ tiêu sinh thọ."
"Sinh tử vô luân hồi, độc duy trường sinh lưu..."
Lý Phàm từ từ ngâm những lời vốn thuộc về Nhược Mộc, đồng thời lật xem ký ức của đối phương. Còn Nhược Mộc, chỉ biết trốn trong góc, run rẩy mặc cho Lý Phàm nhìn thấu.
Từ khi Huyền Hoàng giới ra đời đến nay, tuyệt đối là một khoảng thời gian vô cùng dài đằng đẵng. Nhưng Lý Phàm xem xét với tư cách người ngoài cuộc, cũng chỉ mất mười mấy hơi thở mà thôi.
"Thế này mà cũng gọi là trường sinh..." Lý Phàm khẽ lắc đầu.