Trong phủ thành chủ, chỉ còn lại Lý Phàm và học sĩ Chúc.
Cực Lạc Thành bên ngoài phủ đệ lại vang lên tiếng ồn ào. Hai người không nói gì, lặng lẽ nhìn ra ngoài đêm tối phồn hoa.
“Răng rắc răng rắc...”
Tiếng nhai nuốt khiến người ta rợn tóc gáy truyền đến từ miệng học sĩ Chúc. Nhưng hắn lại ăn quả ý niệm chúng sinh như ăn táo, một hơi trực tiếp nhét năm quả còn lại vào miệng.
Khác với tình hình quả ý niệm tan ngay khi vào miệng lúc Lý Phàm bọn họ ăn.