TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh

Chương 170: Trận Pháp Vô Hạn

"Ầm!"

"Ầm!"

Trên quảng trường, tiếng nổ vang vọng không dứt.

Tô Tiểu Muội và Tiêu Hằng chỉ dùng chưởng pháp vừa lĩnh ngộ được để giao đấu, nhất thời khó phân cao thấp.

Thiên Thị Địa Thính thi triển, Lý Phàm cẩn thận cảm nhận chưởng pháp của hai người.

Kết hợp với những cảm ngộ đạo vận đã thấy trước đó, hắn lập tức có cảm giác khai thông.

Thì ra, có thể giải như thế này!

Mặc dù Lý Phàm chỉ là tư chất bình thường, không thể trực tiếp lĩnh ngộ thần thông từ đạo vận, nhưng chưởng pháp của Tô Tiểu Muội và Tiêu Hằng, cả hai đều là Trúc Cơ sơ kỳ, Lý Phàm vẫn có thể hiểu được.

Không biết làm bài thì chép bài cũng được sao?

Trước tiên mượn dùng lĩnh ngộ của hai người, học thành chưởng pháp thần thông. Sau đó, từng chút một, thêm vào cảm ngộ của bản thân, cuối cùng hình thành chưởng pháp hoàn toàn thuộc về mình.

Trong quá trình quan chiến, Lý Phàm còn phát hiện ra sự khác biệt trong chưởng pháp của hai người.

Mặc dù cả hai đều quan sát từ cùng một luồng đạo vận, nhưng ý cảnh trong chưởng pháp của Tiêu Hằng lại là phiêu miểu xuất trần, như đại đạo khó nắm bắt.

Còn chưởng pháp của Tô Tiểu Muội lại chứa đựng một ý niệm bá đạo vô song.

Dường như một chưởng đánh ra, trời đất vạn vật đều phải khuất phục.

Không thể nói ai hơn ai kém, chỉ có thể nói rằng chưởng pháp Phúc Hải năm xưa quá mức kinh người, một thể đa diện.

Chưởng pháp của hai người, vừa là do chính họ lĩnh ngộ, cũng là ý niệm mà chưởng pháp Phúc Hải năm đó bao hàm.

...

Trận chiến giữa Tiêu Hằng và Tô Tiểu Muội kéo dài suốt một ngày.

Cuối cùng, dưới sự ngăn cản của Lý Phàm mới kết thúc.

"Không tệ, xem ra các ngươi thu hoạch không nhỏ. Nhưng nhớ kỹ, không được tự mãn."

"Sợi đạo vận này, các ngươi còn chưa lĩnh ngộ được bao nhiêu."

"Tiếp theo, các ngươi vừa tu hành, vừa cảm ngộ, vừa giao đấu lẫn nhau đi."

Lý Phàm căn dặn, Tiêu Hằng và Tô Tiểu Muội gật đầu đồng ý.

Với sự trợ giúp của hai thiên kiêu, Lý Phàm ngày càng hiểu rõ hơn về chưởng pháp Phúc Hải.

Chỉ tiếc rằng, theo thời gian trôi qua, chưởng pháp của Tiêu Hằng và Tô Tiểu Muội đã dần đại thành, còn Lý Phàm lại cảm thấy bản thân vẫn thiếu một thứ gì đó.

Chưởng pháp hắn thi triển, vẫn chỉ dừng lại ở cấp độ chiêu thức, chưa đạt đến trình độ thần thông.

Tuy nhiên, Lý Phàm cũng không nóng vội, chỉ kiên nhẫn tối ưu hóa và nâng cao chưởng pháp này.

Hai tháng sau.

Nơi bế quan dưới lòng đất.

Theo những đường chỉ bạc hiện lên trên chiếc hộp đen nhỏ, trận pháp phong ấn trên đó cuối cùng cũng bị phá giải.

Vài món đồ bên trong lập tức xuất hiện trong tầm mắt của phân thân Lý Phàm.

Trong đó có một món, Lý Phàm cảm thấy hơi quen thuộc, chính là ngọc giản được khảm vàng ở bốn góc.

Tuy nhiên, nội dung trong ngọc giản này chắc chắn không phải là di cảo "Sơn Xuyên Bách Mạch Trận Đồ" của Hà Chính Hạo.

Thần thức tiến vào bên trong, đọc nội dung.

Không lâu sau, Lý Phàm choáng váng đầu óc, thần niệm rút ra khỏi ngọc giản.

Hắn xoa xoa thái dương, xoa dịu cơn đau nhói của thần thức, trong mắt lại lộ ra vẻ hưng phấn.

Nội dung ghi chép trong ngọc giản chính là những gì Trương Chí Lương, người đứng đầu về trận pháp ở Tùng Vân Hải, đã học được trong suốt cuộc đời.

[Vô Hạn Pháp].

Cảm ngộ trận pháp của Hà Chính Hạo và Trương Chí Lương, cả hai đều đã rơi vào tay Lý Phàm.

Xem ra, trong một khoảng thời gian dài sắp tới, phân thân sẽ không được nhàn rỗi.

Dưới sự nghiên cứu chuyên tâm, trận đạo của Lý Phàm chắc chắn sẽ có một tương lai tươi sáng.

Lý Phàm vô cùng mong đợi, đến kiếp sau, khi hắn và Hà Chính Hạo cùng ngồi bàn luận về đạo, phản ứng của Hà Chính Hạo sẽ như thế nào.

Bình tĩnh lại, Lý Phàm tiếp tục kiểm tra những món đồ khác.

Một chiếc túi nhỏ màu trắng, bên trong chứa đầy hương liệu màu bạc, chính là loại hương liệu mà trước đây Lý Phàm thường thấy Trương Chí Lương sử dụng, có thể xua tan mệt mỏi về tinh thần.

Một quả cầu nhỏ màu đen, dùng để kiểm tra trình độ trận pháp.

Một tờ giấy mỏng màu vàng và một ngọc giản bình thường.

Lý Phàm đọc ngọc giản trước, nội dung bên trong chính là di ngôn của Trương Chí Lương.

Trương Chí Lương không nhắc đến việc đám Hóa Thần của Vạn Tiên Đảo hợp mưu với Xích Viêm, chỉ giới thiệu về [Vô Hạn Pháp] của mình và công dụng của tờ giấy mỏng màu vàng.

[Vô Hạn Pháp] của Trương Chí Lương là tâm huyết cả đời của ông.

Ngày hôm đó, hàng trăm ngàn trận hạm cùng phát động, lấy cảnh giới Nguyên Anh, chi phối cuộc chiến giữa Hóa Thần và Hợp Đạo, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Lý Phàm.

Tuy nhiên, theo lời di ngôn của Trương Chí Lương, [Vô Hạn Pháp] mà ông đang tu luyện vẫn còn cách xa đại thành.

Trương Chí Lương từng nói khi giảng dạy, cái gọi là trận pháp, chính là quy tắc đã được định sẵn.

Mà định sẵn, tuy có thể khiến việc vận dụng quy tắc trở nên đơn giản và nhanh chóng, nhưng cũng không thể tránh khỏi một khuyết điểm chí mạng.

Thiên hạ trận pháp, đều có thể phá giải.

Một khi trận pháp được bố trí, quy tắc đã được định sẵn.

Người tinh thông trận pháp có thể nắm bắt được điểm yếu của nó, tốn thời gian phá giải.

Những trận pháp như [Thất Thải Lạc Tiên Trận], [Chư Thiên Tinh Đẩu Trận], tuy được coi là có uy lực vô song, nhưng một đại sư trận pháp, nếu thực sự muốn phá giải, cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Điều mà Trương Chí Lương theo đuổi chính là một trận pháp không thể bị phá giải.

Ông cho rằng, trận pháp có thể bị phá giải là do sau khi bố trí, trận pháp không còn thay đổi.

Không có thay đổi, cho dù có phức tạp hay lớn đến đâu, cũng sẽ có ngày bị phá giải.

Còn nếu một trận pháp có thể tự mình biến hóa không ngừng, luôn trong trạng thái phát triển, hơn nữa, tốc độ phát triển của nó nhanh hơn tốc độ phá giải của đại sư trận pháp mạnh nhất thế gian, thì trận pháp đó chính là một trận pháp không thể bị phá giải.

Đây chính là mong muốn cả đời của Trương Chí Lương, [Vô Hạn Pháp].

Chỉ tiếc rằng, mặc dù trình độ trận pháp của Trương Chí Lương đã vượt trội, nhưng ông vẫn còn cách xa việc sáng tạo ra [Vô Hạn Pháp] thực sự.

Điều quan trọng nhất là thiếu một lõi trung tâm, có thể cung cấp sức mạnh tính toán cho trận pháp tiến hóa vô hạn.

Trương Chí Lương đã thử dùng nhiều thứ khác nhau để làm lõi trung tâm, như kỳ vật thiên địa, ý thức tu sĩ, pháp bảo thượng cổ... nhưng tất cả đều thất bại.

[Vô Hạn Pháp] yêu cầu quá cao về sức mạnh tính toán của lõi trung tâm, thậm chí vượt quá giới hạn nhận thức của Trương Chí Lương.

Ngoài yêu cầu về sức mạnh tính toán, lõi trung tâm này còn phải có trí tuệ riêng.

Tiến hóa [Vô Hạn] có vô số hướng đi, nếu chỉ đơn thuần là liệt kê, tốc độ tiến hóa sẽ giảm đi rất nhiều.

Còn nếu lõi trung tâm có trí tuệ riêng, liên tục điều chỉnh hướng tiến hóa tối ưu, thậm chí đưa ra các phương án tối ưu hóa tương ứng dựa trên quá trình phá giải của đại sư trận pháp, thì [Vô Hạn Pháp] mới thực sự được coi là [Vô Hạn Pháp].

Tất nhiên, Trương Chí Lương không hề kỳ vọng Lý Phàm có thể thực hiện được [Vô Hạn Pháp].

Điều ông mong muốn chỉ là Lý Phàm có thể kế thừa những gì ông đã đạt được, sau đó truyền lại cho đời sau, hy vọng một ngày nào đó có thể gặp được thiên tài trận đạo thực sự, hoàn thành tâm nguyện về [Vô Hạn Pháp].

Còn tờ giấy mỏng màu vàng kia, dùng để khích lệ Lý Phàm học tập trận đạo, tên là [Di Đổi].

Về bản chất, nó là rất nhiều điểm cống hiến được để lại sau khi một tu sĩ chết đi và chỉ có thể nhận được khi đạt đủ điều kiện nhất định.

[Di Đổi] mà Trương Chí Lương để lại có tổng cộng 400.000 điểm cống hiến, là tích góp cả đời của ông, có thể nhận thành mười lần, mỗi lần nhận phải vượt qua một bài kiểm tra kiến thức trận pháp của quả cầu nhỏ màu đen, tổng cộng có mười cấp độ.

Nếu thực sự kế thừa được [Vô Hạn Pháp] của Trương Chí Lương, thì có thể nhận được toàn bộ 400.000 điểm cống hiến.

Còn nếu không vượt qua được bài kiểm tra cấp độ đầu tiên, thì chỉ có thể nhìn núi báu mà không lấy được chút nào.