Lý Phàm đầy chân thành: “Những năm qua, để tìm kiếm các anh hùng của Huyền Thiên Giáo ngày xưa, ta đã lên tận trời xanh, xuống tận hoàng tuyền, gần như lật tung cả Huyền Hoàng giới này. Đích thực là ta đã may mắn tìm thấy được một vài dấu vết của các vị Pháp Vương, nhưng lại vẫn chưa phát hiện được bất kỳ manh mối nào có liên quan đến Huyền Thiên Vương. Nhưng ta lại không tin, với tu vi tuyệt thế của Huyền Thiên Vương năm đó, người đã thật sự ngã xuống rồi...”
Mặc Nho Binh lặng lẽ lắng nghe, vẻ mặt không có chút biến hóa nào.
“Hàng vạn năm đã trôi qua, cục diện của Huyền Hoàng giới càng trở nên nguy cấp hơn, khoảng cách đến thời điểm rơi vào Tiên Hư cũng chỉ còn một đường tơ kẽ tóc. Nếu không phải là nhờ những bố trí của Huyền Thiên Vương năm đó, e rằng căn bản là chúng ta không chống đỡ được đến bây giờ!”
“Bố trí năm đó ư?” Mặc Nho Binh nheo mắt hỏi.
“Chính là đại trận Phù Độ Tinh Không!” Lý Phàm cảm khái vạn phần nói, “Được xây dựng trên cơ sở của cổ tiên trận, dùng thủ đoạn phàm tục, hiển hóa ra lực lượng gần như tiên! Chỉ tiếc là, trận pháp này đã sớm hư hao không đầy đủ...”