“...Trường thành Tàn giới? Sao nơi biên thuỳ tinh hải lại xuất hiện dị tượng này?” Xảo Công thất thanh nói.
“Thảo nào năm đó những thế giới đã bị huỷ diệt đều biến mất không dấu vết, hoá ra chúng lại tập hợp dưới chân bức tường cao kia. Tàn giới liên miên bất tuyệt, rốt cuộc là loại đại lực nào mới có thể tạo nên cảnh tượng như vậy?” Trên mặt Bách Hoa cũng tràn đầy chấn động.
Hai người bọn họ đều là những người sống sót từ thời tinh hải hủy diệt đến nay, từng tận mắt chứng kiến vô số tu tiên giới hoá thành một vùng chết chóc. Vì vậy so với những người khác, bọn họ càng có thể cảm nhận sâu sắc hơn sự đáng sợ của bức tường thành tàn giới kéo dài đến mức không nhìn thấy điểm cuối kia.
“Hình như ta đã...” Dường như nhớ ra ký ức nào đó chôn sâu trong tâm trí, Ấn thượng nhân ấn ấn đầu mình, muốn nói lại thôi.
Lý Phàm liếc nhìn lão một cái, không truy hỏi mà chỉ nghiêm túc bổ sung: “Ngoài trường thành Tàn giới, còn có một vòng trường thành Di khí làm lá chắn. Hai thứ này bảo vệ bức tường cao, phối hợp với nhau tạo thành trận thế. Đường đi lần này, so với lần trước tiến vào trung tâm tinh hải còn gian nguy hơn, thậm chí rất có thể sẽ gặp tai hoạ mà ngã xuống…”